Sau bữa tối, Tiếu Nhạc Nhạc tự giác đi lên lầu, Tiếu Thành Anh mời các vị đại sư ra phòng khách uống trà.
Trong lúc di chuyển, Văn Trạch Tài nhìn lướt qua chân Tiếu Thành Anh, nhưng không nói gì.
Mặc dù chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng nhưng cũng đủ để Tiếu Thành Anh phát hiện ra, bởi anh ta là một người vô cùng nhạy bén.
Lúc trước được cô bạn thân Mã Ái Hương khuyên nên đi tìm đại sư coi bói nhưng Tiếu Thành Anh chỉ cười trừ cho qua bởi bản thân anh trước nay không hề tin vào mê tín dị đoan. Tuy nhiên tình hình của anh càng lúc càng nghiêm trọng. Mà các cụ đã dạy rồi “có bệnh phải vái tứ phương”, đã vái hết các đường có thể rồi mà cũng không ăn thua. Cực chẳng đã, Tiếu Thành Anh đành phải gửi gắm hy vọng vào lĩnh vực tâm linh.
Vậy nên anh đã nhờ Mã Ái Hương giúp mình đi liên hệ và mời đại sư tới thủ đô.
Ngồi vào bàn trà, Tiếu Thành Anh trực tiếp bày tỏ: “Văn đại sư, thứ lỗi cho tôi nói thật. Thú thực thì ban đầu tôi không tin vào giới Huyền môn của các vị cho lắm. Nhưng, sau khi gặp ngài thì tôi biết mình đã sai rồi.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Không sao, thế gian muôn màu, đâu ai có thể nhìn thấu hết thảy!”
Tiếu Thành Anh nóng lòng vào thẳng vấn đề: “Đại sư, vừa rồi không biết tại sao ngài lại nhìn chân tôi?”
Về chuyện chân anh ta bị tật, ngoài Tiếu bá ra thì không một ai biết, kể cả Tiếu Nhạc Nhạc cũng không.
Văn Trạch Tài không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải Tiếu tiên sinh mời tôi tới đây cũng là vì chuyện này hay sao?”
Tức thì hai mắt Tiếu Thành Anh vụt sáng, thái độ cung kính tăng thêm vài phần: “Đại sư quả là bậc cao nhân, không gì có thể qua được mắt ngài. Từ ba năm trước, chân tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề. Tôi đã đi bệnh viện khám, uống qua Tây y, Đông y nhưng đều không có tác dụng, ngược lại bệnh tình càng thêm trầm trọng.”
Chân có vấn đề? Tần Dũng và Triệu Đại Phi liếc nhau, bọn họ đâu có thấy gì đâu nhỉ?
Văn Trạch Tài gật đầu rồi nói: “Có thể phiền Tiếu tiên sinh nằm xuống được không?”
Tiếu Thành Anh không nói hai lời, lập tức nằm xuống. Được cái chiếc ghế sô pha nhà anh ta đủ lớn, thậm chí hai, ba người trưởng thành nằm cũng dư sức, vậy nên có thể thoải mái duỗi dài tay chân, thuận tiện cho Văn đại sư kiểm tra.
Văn Trạch Tài đứng dậy, đi tới bên cạnh, nghiêm túc quan sát hai cẳng chân thẳng tắp của Tiếu Thành Anh. Kế đó, anh hơi khom lưng, duỗi tay ấn nhẹ lên đầu gối đối phương.
“AA…” Tiếu Thành Anh giật mình đau điếng, “Ôi trời, tôi không hề biết ấn vào vị trí đó sẽ đau tới như vậy.”
Văn Trạch Tài không nói chuyện, tiếp tục di chuyển tay xuống hai cẳng chân, khẽ đè xuống rồi hỏi: “Có thấy trướng không?”
“Trướng, rất trướng!”
Ban nãy vẫn khá hoang mang chưa kịp nhận biết rõ ràng, nhưng vừa nghe Văn Trạch Tài hỏi là Tiếu Thành Anh bừng tỉnh, vội vàng gật lấy gật để. Đúng thế, chính là loại cảm giác đó, tức tức trướng trướng.
Văn Trạch Tài thu tay lại, gật đầu nói: “Mười hai giờ đêm nay sẽ xuất hiện hiện tượng trăng khuyết, tới lúc ấy tôi sẽ nhìn kỹ hơn sự biến hoá của hai chân anh.”
Nghe thấy vậy, Tiếu Thành Anh kích động muôn phần. Không ngờ Văn đại sư lại có thể biết tường tận rõ ràng, vậy là mình có cơ hội được cứu rồi!
Trong khi ấy, Tần Dũng và Triệu Đại Phi ngồi bên kia vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì. Rõ ràng nói là đi theo hỗ trợ sư phụ, nhưng mà đến nghe còn chả hiểu thế này thì hỗ trợ thế quái nào đây?!
Trăng khuyết chính là hiện tượng mặt trăng bị mây đen che khuất hai phần ba, chỉ còn lại một phần hình lưỡi liềm cong cong. Chính vì thế, trong giới Huyền môn còn có cách gọi khác là Bán giác nguyệt.
Khi màn đêm buông xuống, trừ bỏ Tiếu Nhạc Nhạc, tất cả mọi người đều tập trung ở ban công thư phòng của Tiếu Thành Anh.
Tiếu Thành Anh nằm trên trường kỷ, tuỳ ý để Văn Trạch Tài vén ông quần mình lên đầu gối. Cũng may giờ đang là mùa hè, chứ mùa đông thì lạnh cóng chết.
Văn Trạch Tài nhờ Tiếu bá đi lấy giúp một tấm gương hai mặt (1) rồi kêu Triệu Đại Phi cầm gương đứng ở giữa, điều chỉnh góc độ sao cho ánh trăng chiếu thẳng vào mặt này rồi xuyên thấu qua mặt bên kia và rọi lên chân Tiếu Thành Anh.
Kế tiếp, Văn Trạch Tài cắm hương lên bồn cây rồi châm lửa đốt, khi khói nhang lững lờ bay lên thì cũng là lúc ánh trăng tròn vành vạnh bị mây đen che khuất hai phần ba.
Văn Trạch Tài xoè bàn tay bắt vào không khí, dường như ngay lập tức Triệu Đại Phi cảm thấy lạnh buốt. Cậu cúi đầu nhìn liền phát hiện chiếc gương trên tay mình đang toả ra một chùm ánh sáng phủ trùm lên hai chân Tiếu Thành Anh.
Nằm trên ghế, Tiếu Thành Anh siết chặt tay thành nắm đấm, cắn răng cố chịu cơn đau nứt da nứt thịt dọc hai ống chân. Có lẽ việc này đã quá quen thuộc rồi nên Tiếu bá không lấy gì làm hốt hoảng mà chỉ cẩn thận tiến lại gần, chu đáo chấm mồ hôi cho Tiếu Thành Anh.
“Cố gắng chịu đựng thêm một chút”, Văn Trạch Tài động viên rồi ra hiệu cho Tần Dũng giữ chặt hai chân Tiếu Thành Anh, không cho nhúc nhích.
“Vâng…tôi hiểu…” Tiếu Thành Anh cười khổ. Anh ta gồng cứng người, gân xanh chọc dọc toàn thân.
Ước chường mười lăm phút sau, cơn đau dần dần tan biến và hai cẳng chân cũng biến thành hai khúc xương trắng phớ.
Triệu Đại Phi và Tần Dũng sợ điếng người, nhưng không ai rời khỏi vị trí. Người cầm gương vẫn cầm gương, người giữ chân vẫn giữ chân, vô cùng tận tâm và chuyên nghiệp.
Chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến Tiếu Thành Anh phải nhìn hai người họ bằng con mắt khác.
Bởi vì ngay bản thân anh còn chẳng dám đối diện nữa là. Đường đường là một người bình thường nhưng cứ đúng mười hai giờ đêm lại biến thành bộ dạng ma không ra ma, quỷ không như quỷ. Thử hỏi làm gì có ai chấp nhận nổi?
Văn Trạch Tài lấy một tờ giấy hoàng cốt tương bọc kín một khúc xương, rồi hỏi: “Cảm giác gì?”
“Không có cảm giác gì hết”, Tiếu Thành Anh khó nhọc lắc đầu, mặt môi tái nhợt cắt không còn giọt máu.
Nghe vậy, Văn Trạch Tài liền bật diêm đốt giấy hoàng cốt tương.
Tiếu bá và Tiếu Thành Anh chết sững.
Triệu Đại Phi cùng Tần Dũng cũng bàng hoàng không kém, chả lẽ sư phụ định thiêu xương anh ta hay sao?
Tuy nhiên Tiếu Thành Anh vẫn không hề có cảm giác.
Thấy Văn Trạch Tài cau chặt mày, đáy lòng Tiếu Thành Anh đột nhiên trùng hẳn xuống. Vốn dĩ cứ tưởng nhen nhóm chút ít hy vọng nào ngờ lại vẫn là thất vọng.
Văn Trạch Tài giúp anh ta kéo ống quần xuống rồi tất cả di chuyển vào trong thư phòng.
“Tiếu tiên sinh, anh không trúng Mệnh thuật, cũng không phải tà thuật”, Văn Trạch Tài mở tay nải lấy ra một quyển sách dày bịch, cũ mèn. Cuốn sách này chú Chung lấy được từ chỗ Chu Toàn Danh, thấy hay nên mang về cho anh nghiên cứu. Văn Trạch Tài mở sách đưa cho Tiếu Thành Anh: “Anh bị nguyền rủa!”
“Nguyền rủa”, đồng tử của Tiếu Thành Anh đột nhiên co rút, anh ta bàng hoàng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi chân mình.
Mãi mồi hồi lâu sau, anh ta mới đủ bình tĩnh đọc trang sách mà Văn đại sư đã giở sẵn giúp mình.
Lời nguyền quỷ cốt thuật bắt nguồn từ gia tộc Tư Mã (2) ở Thương Khâu (3). Họ dùng nó để đối phó với tù binh của địch quốc. Người trúng phải lời nguyền, giai đoạn đầu sẽ cảm thấy hai chân tê mỏi vô lực, tiếp theo là bị hành hạ bởi cơn đau xé da xé thịt và cuối cùng chỉ còn lại mấy khúc xương lủng lẳng.
Nếu không giải được thì bi kịch sẽ tiếp tục truyền xuống đời con đời cháu. Và trên thế gian này, chỉ có duy nhất người của dòng họ Tư Mã mới có thể giải được lời nguyền quỷ cốt thuật.
Tiếu Thành Anh run rẩy gập sách, nhắm nghiền mắt rồi thều thào gọi: “Tiếu bá!”
“Vâng”, Tiếu bá cũng buồn bã và đau lòng vô cùng.
Tiêu Thành Anh phân phó: “Mời các đại sư về phòng nghỉ ngơi đi. Văn đại sư, xin phép thất lễ ngài, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Văn Trạch Tài hiểu anh ấy cần thời gian bình tĩnh lại nên rất hợp tác đi theo Tiếu bá ra ngoài.
Đương nhiên cả Tần Dũng lẫn Triệu Đại Phi đều không chịu về phòng mình mà chui tọt vào phòng Văn Trạch Tài với mong muốn giải toả cả một bụng thắc mắc đã ôm suốt từ nãy tới giờ.
Vẫn là Triệu Đại Phi tranh nói trước: “Không biết Tiếu tiên sinh đắc tội với ai mà xuống tay thâm hiểm thế nhở?!”
“Công nhận, không những hại một người mà còn di truyền hậu thế nữa chứ”, Tần Dũng nhíu mày, cũng cảm thấy lời nguyền này quá độc ác, “này là muốn hại đời đời kiếp kiếp nhà người ta rồi còn gì.”
“Kinh khủng thật!” Triệu Đại Phi bất giác rùng mình.
Từ đầu đến cuối Văn Trạch Tài không tham gia, chỉ ngồi một bên yên lặng giở sách.
===
Chú thích:
(1)Gương hai mặt là loại gương có một mặt thuỷ tinh được tráng, phủ một lớp vật liệu mỏng và phản xạ rất nhẹ. Khi những mặt này được xoay về phía chiếu sáng thì một số ánh sáng sẽ phản xạ đi còn một số khác sẽ xuyên qua bề mặt bên kia.
(2)Gia tộc Tư Mã tự cho mình là con cháu của Cao Dương (hoàng đế khai quốc triều đại Bắc Tề), hậu duệ của Trọng Lê (hạ quan Chúc Dung). Từ thời viễn cổ đến triều Thương đều giữ chức Hạ quan. Đến thời nhà Chu, Hạ quan đổi thành Tư Mã. Thời vua Chu Tuyên vương, tiên tổ Trình Bác Hưu Phụ có công bình định Từ Châu mà phong họ Tư Mã thành quý tộc. Đời thứ 12, Tư Mã Ngang theo Hạng Vũ diệt Tần, được ban tước Ân vương, đóng đô ở quận Hà Nội (nay thuộc tỉnh Hà Nam). Thời nhà Hán, gia tộc Tư Mã đời đời đều ở đây.
(3) Thương Khâu (tiếng Trung: 商丘市) là một địa cấp thị tại tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thương Khâu giáp Khai Phong về phía tây bắc, Chu Khẩu về phía tây nam, Sơn Đông về phía đông bắc và An Huy về phía đông nam. Thương Khâu là một thành phố giàu lịch sử, là kinh đô đầu tiên của nhà Thương